Gái trẻ khát dục và anh tình nhân buồi to

Gái trẻ khát dục và anh tình nhân buồi to

Gái trẻ khát dục và anh tình nhân buồi to

Buổi mua sắm diễn ra nhanh hơn gã quản gia mường tượng. Nàng luôn cho rằng thứ gì hợp với mình thì nó sẽ đẹp, không nhất thiết phải cố làm cho giống một ai đó. Từng nút áo trên người lần lượt bung ra, làn da hơi ngâm nhưng rất nõn nà dần hiện ra trong ánh sáng êm dịu hắc qua từ cửa sổ kính mờ. – Ông là ai? Hắn bỏ rơi nàng trong lúc số phận đã quay lưng, trong những tháng ngày cùng cực mà nàng ngỡ không bao giờ xảy đến với đời mình. Hoa tiếp tục đọc, nhiệm vụ của nàng là đến sống trong một biệt thự và làm tất cả những công việc của một lao công. Hắn lừa dối nàng bằng những mỹ từ về cuộc hôn nhân giàu sang đầy quyền lực, thế nên hắn phải cam tâm “bán mình” cho mụ ta để đổi lấy một viễn cảnh sáng lạng trong tương lai. Hoa mặc quần áo rồi ra khỏi phòng bằng những bước chân vội vã. Căn phòng của nàng ở cạnh phòng chủ nhân trên lầu một, có vẻ nó là phòng đọc sách được cải tạo thành phòng ngủ. Nàng bước xuống xe trong bộ áo bà ba quê mùa nhàu nát, sự xuất hiện của nàng khiến cho khung cảnh sang trọng cũng lây nhiễm nét tồi tàn. Ông muốn gì? Cửa sổ bằng kính cường lực có màn che hai lớp gần như chiếm trọn cả bức vách. Hai hạt đậu nhỏ đính giữa quầng vú hồng hào tạo điểm nhấn trên bầu ngực đang nung núc trước tấm kính lớn trong phòng tắm. Những đồng tiền ít ỏi nàng gởi sang chỉ đủ cho ông ấy cầm hơi qua ngày. Mãi nghĩ ngợi vẩn vơ, Hoa chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết… – Tôi vào được chứ? Tuy Hoa là gái quê nhưng nàng lại có gu ăn mặc thật đối nghịch với xuất thân của mình. Buổi mua sắm diễn ra nhanh hơn gã quản gia mường tượng. Ngoài hành lang có tiếng bước chân ngày một gần tiến về phía căn phòng, sau đó là tiếng gõ cửa. Ông ta là ai? Ôi thi hào Nguyễn Du, có phải ông viết nên truyện Kiều để tiên tri cho cuộc đời của kẻ bất hạnh này không? Hoa đã chuẩn bị cho một cuộc chạm trán với bọn giang hồ, nàng sẽ không chống cự nữa mà phó mặc cho dòng đời đẩy đưa. Hoa đã chuẩn bị cho một cuộc chạm trán với bọn giang hồ, nàng sẽ không chống cự nữa mà phó mặc cho dòng đời đẩy đưa. Ngay sáng hôm đó Hoa được đưa lên thành phố để đến một biệt thự nguy nga nằm ở khu dân cư mới thành lập chỉ dành cho giới nhà giàu. Hoa mặc quần áo rồi ra khỏi phòng bằng những bước chân vội vã. – Nếu là quần áo thì vứt hết đi, tôi có nhiệm vụ đưa cô đi mua sắm. Hay chưa, còn biết cả tên của nàng nữa chứ. Tuy Hoa là gái quê nhưng nàng lại có gu ăn mặc thật đối nghịch với xuất thân của mình. Giờ ông muốn làm gì tôi thì tùy ông. E là như vậy, “hồng nhan bạc phận”, người xưa nói chẳng sai chút nào. Dù đã bỏ học nhưng số tiền chắt chiu cũng chẳng được là bao. đó cũng là một cách hiểu. – Hoa vênh mặt lên như kẻ bất cần. là ký vào. Dù sao cũng thật vui thích khi được mua sắm cho bản thân, điều bình dị này nàng chưa từng có được. Hoa mường tượng đến “đối tác” trong hợp đồng là một lão già rụng gần hết răng ngồi xe lăn hay một tên bụng phệ biến thái nào đó đang nằm như đống thịt trên giường nệm đợi nàng mỗi đêm. Hắn lừa dối nàng bằng những mỹ từ về cuộc hôn nhân giàu sang đầy quyền lực, thế nên hắn phải cam tâm “bán mình” cho mụ ta để đổi lấy một viễn cảnh sáng lạng trong tương lai. Chưa bao giờ nàng làm như thế vì tìm đâu ra tấm kính lớn thế này. – Nếu tôi không ký? Suy cho cùng ưng thuận vẫn tốt hơn, làm vật giải trí cho một người vẫn hơn cho vô số những kẻ đồi bại. Thật nực cười, ai ép hắn phải làm thế, đồ dối trá. – Cô mang theo thứ gì vậy? Hoa nhìn sâu vào mắt ông khách, đó không phải là ánh mắt đe dọa, cũng không phải ánh mắt nhân từ.